Câu cá ban đêm trên biển Ngoại Hải

Cái miệng mới đây còn nói thao thao bất tuyệt. Vậy mà giờ đây cái mặt hắn đã trở nên tái mét, cái miệng hắn đã ngậm câm sau khi nhận được một cú điện thoại. Nhìn đôi mắt hắn mới tội làm sao, nó ầng ậng nước, có lẽ hắn sắp khóc, lẽ nào loại người ngang trời dọc đất như hắn lại còn biết khóc nữa hở trời?

Anh Ngoản đang ngồi làm thẻo câu thấy hắn thảm hại quá mới sốt ruột hỏi có chuyện gì vậy Định? Hắn vẫn ngồi im lặng, cái mặt vẫn cúi xuống, có lẽ hắn sợ mọi người thấy nước mắt của hắn rơi chăng?

Dương Quá ngồi gần hắn nhất. Có lẽ nhờ vậy mới lờ mờ đoán được ai vừa điện cho hắn. Lão quay lại thì thầm vào tai anh Phương đang cầm chén trà thơm phức nghi ngút khói trên tay :”Có lẽ vợ hắn mới gọi cho hắn xong!!!???”.
 


Anh em đang ngồi uống trà chuẩn bị đồ câu
Trời, vậy là chết rồi, hèn gì hồi nãy hắn vừa bước chân ra khỏi nhà đã thấy mặt vợ hắn hằm hằm. Vậy là đúng rồi. Tình huống xấu nhất đã xảy ra. Vợ hắn gọi hắn về, đồng nghĩa với việc đêm nay hắn sẽ không được tham gia buổi câu cá Xóc và Mực với anh em trên biển Ngoại Hải này nữa.

Chết mi chưa, đi chơi cho lắm vào. Đã vậy về nhà lại không biết đường mà nịnh vợ, nên bây giờ vợ mi nó mới tức, nó mới không cho mi đi câu nữa, mà buổi câu đêm nay đã được anh em hẹn hò suốt mấy ngày nay chứ ít à. Thẹn mặt chưa???

Mặc cho tôi châm chọc, hắn vẫn ngồi lặng im. Cuối cùng hắn im lặng đứng dậy ra dắt cái xe 81 đời chót “Kim vàng giọt lệ” đạp mãi mới nổ, có lẽ hắn phải đi về nhưng trong lòng hắn không “phục” chút nào.

. . .

Bóng Dương Quá cao mảnh khảnh, khoác cái túi đồ câu trên vai nổi bật giữa nền cát trắng ven biển vào một chiều hè nắng vàng lộng gió. Phía trước lão là bóng anh Phương và anh Ngoản đi nghiêng nghiêng cũng túi xách nách mang như lão. Tôi chờ mọi người đã ra tới mép sóng rồi mới rồ mạnh ga cho cái xe chạy băng qua bãi cát cho khỏi lún để tới cái lều gửi xe nằm chơ vơ giữa bãi biển.

Cái lều gửi dụng cụ đi biển của bà con ngư dân – Cái giếng này chỉ cách biển cỡ 50 mét nhưng nước cực ngọt
Trong lều, một ông lão dáng cao lớn, nước da đen sạm vì nắng gió nhưng rất thân thiện với mọi người bởi nụ cười hiền lành luôn rạng rỡ trên khuôn mặt của cụ. Ông ơi làm với cháu điếu thuốc đi. Vâng cám ơn cháu, cho ông xin, các cháu đi chơi à? Vâng thưa ông, các cháu đi câu biển với anh Ngoản và anh Phương chơi một chuyến, vừa để giải trí, nhưng cũng vừa tìm hiểu về đời sống của bà con nghề biển ở đây luôn.

Ông này, làm với con hớp rượu đi, rượu ngon lắm đó. Anh Phương đã để hết đồ vào thuyền xong vừa đi lên lều để lấy mái chèo anh gửi ở đây. Tay cầm bình rượu Men riềng mời ông cụ. Ông cụ không khách sáo cầm lấy làm một ngụm rỏ to rồi khà một tiếng . . . rượu ngon thật.

Cho con hỏi năm nay ông được bao nhiêu “mùa biển” rồi ông? Tôi cất tiếng hỏi cụ. Ông năm nay 73 rồi cháu ạ. Chà 73 tuổi mà nhìn ông còn khoẻ thật đấy. Vâng, cũng nhờ khí hậu trong lành ở đây đấy cháu ạ, nhờ biển hết cháu ạ.

Đúng rồi, nhờ biển nên ở đây mới có không khí trong lành, mới có thức ăn cho cả làng. Con người vùng biển sống thọ cũng nhờ đó. Ngoài ra còn vì cuộc sống của họ đơn giản, sống thật lòng với nhau, không lọc lừa, không gian dối, không lo toan quá đáng, không bị cuộc sống sôi động như cơn lốc cuốn vào vòng xoáy của cuộc đời nên họ sống khỏe, sống thọ cũng đúng thôi.

Anh Phương kể cho tôi nghe về ông lão và chiếc lều này. Chiếc lều này là nơi cả làng gửi đồ nghề của mình như mái chèo, neo, xe máy, xe đạp và các thứ linh tinh khác trong và sau mỗi chuyến đi biển cho tiện. Ông lão này là người giữ lều, là thủ kho của cả làng. Cứ mỗi lần ra khơi, mỗi thuyền trả cho ông 3.000 đồng. Một tuần gom lại trả một lần. Như vậy mọi người đều tiện, vừa giúp nhau vừa có thu nhập. Âu đó cũng là một nhu cầu thiết thực của bà con ở đây.

Ông lão thủ kho của làng biển Ngoại Hải
Đã hơn 4 giờ chiều rồi nhưng trời vẫn nắng. Gió Nam từ trong bờ thổi ra lồng lộng. Trên bờ biển cát trắng mịn màng, rất nhiều chiếc thuyền nan đang nằm chờ ra khơi câu cá, câu mực đêm nay. Mặt biển lặng im và mênh mông xanh ngát. Đường chân trời thẳng tắp ngoài khơi xa làm cho ta cảm nhận được rõ ràng rằng Quả Đất này đúng thật là hình tròn như trong sách vở nhà trường đã dạy.

Phong cảnh tuyệt đẹp của biển Ngoại Hải vào mùa câu biển mùa hè
Lác đác đã có vài thuyền rời bến, đứng trên bờ thấy thuyền nan ra khơi không khác gì những chiếc lá màu đen lấp lánh trôi trên mênh mông sóng biển.

Anh Phương đứng dậy vác mái chèo lên, đi thôi các em. Chúng tôi chào ông lão canh biển xong cùng nhau đi xuống biển.

Chị vợ anh Phương đi xe máy chở ra một làn cơm vắt muối mè, nước mắm để chúng tôi ăn tối trên thuyền. Bà chị này thật vui tính. Vừa cùng chúng tôi kéo thuyền ra mép nước vừa cất tiếng hát vang vọng trên bãi biển. Chị chú mày là dân văn nghệ sỹ đó - anh Phương nói khi thấy tôi đang ngạc nhiên - chị mày vừa đi thi văn nghệ toàn thôn Ngoại Hải đó nghe, được giải Nhất nên được cử lên Huyện thi nữa đó. Thì ra thế, hèn gì bà chị hát hay và hay hát này thật vui tính với chồng và bạn bè của chồng.

Cùng nhau kéo thuyền ra biển


Ra khơi trên chiếc thuyền nan
Chúng tôi lên thuyền. Biển Ngoại Hải rất sâu. Vừa ra khỏi bờ là mực nước đã sâu đến ngực rồi nên thuyền đi ra rất dễ. Lúc này gió Nam thổi mạnh từ đất liền ra đẩy thuyền đi xuôi rất nhanh. Anh Phương chỉ cần quạt nhẹ mái chèo là thuyền đã đi vun vút. Thoáng chốc ngoái lại đã thấy bờ ở tít tắp trong kia.

Bến bờ đã xa tít tắp trong kia
Chiếc thuyền nan tuy nhỏ nhưng cũng đủ chỗ cho bốn anh em chúng tôi nằm ngồi thoải mái. Chiếc thuyền được làm bằng tre đan lại, bên ngoài được phủ một lớp nhựa đường rất dày nên nước không thể thấm vào. Bên mạn thuyền, một chiếc đèn Măng – xông được buộc cố định vào thanh gỗ gác ngang qua thuyền để đêm đến thắp lên lấy ánh sáng thu hút cá mực đến để câu, để xúc.

Hai anh Phương và Ngoản câu bằng cái ống với dây dài vài chục sải. Cái thẻo 2 lưỡi được buộc hòn đẳng rất to làm bằng que sắt. Mồi câu bằng cá nục ướp lạnh trong thùng đá để cá không bị ươn làm bở mồi. Tôi không câu theo kiểu các anh, tôi câu cần nhưng cái thẻo lại làm giống các anh.

Cắt cá Nục làm mồi câu
Ra đến điểm câu cách bờ cỡ chừng hơn cây số. Thuyền được neo lại. Lúc này gió từ bờ thổi ra rất mạnh làm con thuyền hơi nhóc. Tôi là người buông cần đầu tiên. Nước ở đây sâu cỡ chừng 5 đến 7 sải tức cỡ 10 đến 14 mét nước. Đầu cần rụt mạnh, tôi giật nhẹ rồi kéo lên. Mất mồi. Lại thả xuống, lại ăn, lại kéo lên, lại mất mồi. Có lẽ gặp bầy Nóc rồi. Anh Ngoản nói. Mà đúng thật. Vừa mới nói xong, tôi đã giật lên được một chú cá : Cá Ong.

Chú cá Ong
Anh Phương giật lên được chú cá Nóc. Loại cá Nóc này ăn được thậm chí rất ngon nữa là đằng khác. Loại cá Nóc này là loại đã nói đến trong bài Câu cá Nóc ở quê tôi của anh Hồng Nhất đấy. Nhưng anh Phương bảo quẳng chúng đi. Nghe đài báo vận động hoài các anh cũng đã sợ rồi. Ăn vào lỡ có chuyện gì thì hổ thẹn với bà con làng xóm, chết vì cái gì chứ chết vì tham ăn thì nhục, không thích – anh Phương bảo thế.


Cá Nóc
Bốn anh em chúng tôi câu được một hồi toàn cá Nóc và mồi bị chúng phá rất dữ. Lúc này sóng biển rất to, chiếc thuyền đã bị neo lại nên lắc dữ dội. Tôi cảm thấy người nôn nao và rất mệt. Có lẽ do trưa nay mình uống hơi nhiều lại không ăn cơm. Chứ tôi đã bao giờ say sóng đâu. Anh Phương bảo hôi khoan câu, lấy cơm ra ăn cho khỏe cái đã. Nồi cơm vắt được bày ra, xúc cơm vào dĩa nhựa và ăn với muối lạc rất ngon. Tôi ăn ngon lành hết một dĩa rồi nằm xuống sạp tre trên thuyền nghĩ ngơi. Mệt thật, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ, tôi nghe thấy tiếng anh Phương, anh Ngoản và Dương Quá kể chuyện và cười đùa vang lừng cả mặt biển át đi tiếng gió và tiếng sóng đang vỗ ì oạp quanh mạn thuyền.


Bữa cơm đạm bạc nhưng rất ngon trên biển

Châu Tuấn Vũ -Quảng Bình tháng 7-2008
(Còn nữa)

Thảo luận

Các tin khác cùng chuyên mục
Câu Cá Song và bắt Tu hài trên đảo Bánh Sữa - Cập nhật lần cuối 16/06/2009 9:23:42 SA
Website hữu ích
Website liên kết
Mua 1 cần Tenryu, tặng 1 dây Tenryu
 
Diễn đàn câu cá 4so9
 Đồ câu nội địa Nhật bản
Diễn đàn Vietnam Angling
Trang chủ
Thư viện HFC
Video Clip
Thư viện ảnh
Thông báo từ ban chủ nhiệm
HanoiFishing
Diễn đàn
© HanoiFishing.com - Ghi rõ nguồn nếu phát hành lại thông tin từ website này.